2023-04-25 15:43:30
15000-5000 năm TCN, lúc này ở Nhật Bản đã có những bộ tộc người nguyên thủy sống du mục, săn bắt và hái lượm.
Thời kỳ này được đặt tên theo khảo cổ là đồ gốm có trang chí hình xoắn thừng. Bắt đầu 13000 đến 300 năm TCN.
Người Nhật chuyển sang trồng lúa và hình thành việc định cư. Bắt đầu biết làm đồ gốm có trang trí hình xoắn thừng bằng cách ràng những dây buộc xung quanh trước khi nung gốm.
Yayoi được coi là thời kỳ mà xã hội nông nghiệp thể hiện đầy đủ những đặc điểm trọn vẹn ở quần đảo Nhật Bản.
Lúa được trồng ở những vùng đầm lầy đất phù sa, kê, lúa mạch và lúa mì được trồng ở những vùng đất cao hơn. Nông cụ, vũ khí bằng đồng, thiếc và sắt đã được mang tới từ lục địa châu Á,và được sử dụng phổ biến.
Vương quốc Đại Hòa (Yamato) do người Trung Quốc đặt cho để ghi tên gọi Đại Hòa, thiết lập sự thống trị trên quá nửa phía tây quần đảo Nhật Bản, kể cả phía nam của bán đảo Triều Tiên.
Sau này, việc kiểm soát phía nam Triều Tiên bị suy yếu, và sự tranh ngôi trong gia đình Thiên hoàng đã đe dọa quyền lực của Đại Hòa. Đạo Phật và đạo Khổng bắt đầu được du nhập.
Thời kỳ Asuka: Bắt đầu từ cuối thế kỷ VI đến đầu thế kỷ VIII.
Thái Tử phục hồi quyền lực của vương quốc Đại Hòa và quảng bá cho đạo phật.
Nara trở thành kinh đô, bộ luật Ritsuryo được hoàn thành. Thiên hoàng có uy quyền lớn, Đạo Phật trỏ nên hưng thịnh.
Sơ kỳ Heian (Cuối thế kỷ 8 đến cuối thế kỷ 9) Kinh đô được dời đến Heian-Kyo (nay là Kyoto). Thành lập các giáo phái Phật giáo mới đã Nhật Bản hóa. Hệ thống các điều luật Ritsuryo được sửa đổi.
Trung kỳ Heian (Cuối thế kỷ 8 đến cuối thế kỷ 11) Triều đình mất thực quyền kiểm soát đất nước, chỉ còn nắm vai trò đại diện. Phúc lợi công cộng bị coi nhẹ. Người đứng đầu các tỉnh trở nên tham nhũng và lười nhác. Chủ nhân của các khu trang ấp, thành lập các nhóm võ sĩ để tự vệ, tạo ra sự mở đầu của hệ thống samurai . Thơ ca Nhật Bản phát triển rực rỡ, đặc biệt là waka.
Hậu kỳ Heian (Cuối thế kỷ 11 đến 1192) Bắt đầu một thế kỷ các Thiên hoàng rời xa thế tục, đi tu nhưng vẫn gián tiếp cai quản công việc triều chính. Triều đình dần biến thành một quốc gia không có thực quyền, quan liêu xa rời thực tế, không chăm lo đến các phúc lợi công cộng mà chỉ bận tâm tới việc xây dựng chùa chiền và truyền bá tư tưởng Phật giáo. Tầng lớp quý tộc trong triều đình suy đồi và vô dụng.